Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

Valentine đã qua - lòng lắng lại...


Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu và tôi là người đi bán tình yêu ấy cho những người đang yêu.
  
Một tuần lễ hơn, ngày nào tôi cũng phải vừa học vừa trực điện thoại vừa ngồi cạnh laptop xem coi có ai gọi điện thoại hoặc pm đặt hoa không, status Y!M thì lúc nào cũng treo “Nhận đặt hoa giá rẻ Valentine, giao hàng tận nơi”. Mỗi lần có người liên hệ là tôi lại nhiệt tình trả lời, tư vấn nhiều đến nỗi qua dịp lễ này tôi gần như thuộc ý nghĩa số lượng hoa luôn…
Ngày đi lấy hoa, 2 tay tôi phải gồng lên để cầm lái, luồng lách đường đi một cách cẩn thận vì ngồi phía sau tôi là người bạn thân đang ôm một bó hoa to tướng. Giữa cái nắng Sài Gòn, 2 đứa không sợ đen da, chỉ sợ hoa héo.
Tôi đem hoa về tận quê nhà Đồng Tháp của mình bán, chú lơ xe bỏ hoa vào gầm xe mà tôi không hề biết rằng, mình sẽ phải trả tiền … ngu. Về đến nhà, giở hoa ra thì 1 bó hư hơn phân nữa, rụng nụ, nát hoa, mất đứt 200 ngàn tiền vốn. Mẹ tôi trách lên trách xuống thì gầm xe nóng gần chết mà đút vô… Tôi buồn hơn một buổi tối.
Tôi tính ai đặt hoa thì giao, số hoa còn lại thì đem bán lẻ nhưng đêm 13 tôi đi dạo quanh công viên thử thì thôi rồi, số người đi chơi còn ít hơn người bán hoa… Đem hoa về Đồng Tháp như “đem củi về rừng” khiến tôi nản vô kể. Nhưng may sao, do bán hoa giá rẻ với lại được mọi người ủng hộ nên hoa của tôi đã có người đặt hết, không cần đi bán dạo.
Ngày đi giao, 2h sáng thức dậy gói để kịp giao trước 7h giờ, mẹ tôi cũng không ngủ mà ra tiếp tôi lặt mấy cánh hoa héo. 2 mẹ con làm quần quật đến sáng thì vừa kịp lúc, giao được bó nào thì tôi khỏe ra bó đó. Xem danh sách đặt hàng, còn một bó duy nhất chưa giao vì không có số điện thoại hay địa chỉ người nhận, mà người đặt thì lại là thằng bạn, tôi gọi điện thoại cho nó hỏi mà không liên lạc được. Giao đến trưa về nhà, tính nằm ngủ thì tôi lại thấy bàn tay mình cứ đau đau, thốn thốn, đến chừng xòe ra thì mời phát hiện ra là trong lúc gói, bị gai hoa hồng đâm mà không để ý, đốm đỏ đỏ nổi khắp lòng bàn tay… Tự nhiên tôi ứa ra bởi được rằng: Làm ra tiền chẳng phải dễ, lấy tiền người ta càng không dễ chút nào, ba mẹ tôi chắc cũng phải vất vả gấp trăm lần mới có tiền nuôi mình ăn học cho đến bây giờ.
Chiều tối, lại tiếp tục đi giao hoa, lúc nào tôi mới cảm nhận rõ sự cô đơn, trống trãi trong lòng mình. Ngày Lễ tình yêu, người ta có đôi có cặp còn mình lại cố bận bịu với số hoa nhưng đến lúc hoa đã giao, tiền cũng đã lấy thì mình chỉ còn lại với mình, có chút tủi tủi tấm thân.
Về nhà, thấy thùng còn lại mấy hoa xấu xấu, không dám bán sợ mấy uy tín, tôi lựa một số cành nhìn được nhất, gói lại, đem qua ông cậu, kêu cậu tặng mợ. Cậu cứ xua xua tay bảo: “Thôi, tao không tặng đâu, mày đem cho bả luôn đi, tao mắc cỡ lắm” làm tôi cứ cười nắc nẻ. Vừa kịp lúc, mợ tan ca về, tôi gọi với “Mợ chín ơi, Valentine cậu chín có gì tặng cho mợ chín nè!”, tôi để hoa lại trên bàn rồi chạy lẹ về nhà, ngó đầu qua xem. Câu vừa nói vừa nhìn chỗ khác “Nhí kêu tui tặng bà nè!” Mợ nhận hoa xong, cám ơn cậu rồi cười e thẹn nhìn tình cảm hết sức. Tôi cũng gói cho ba một bó, ba mẹ tôi thì lâu nay nổi tiếng lãng mạn nên thấy tôi đưa hoa là ba nói: “Ba cũng có phần nữa àh” rồi quay sang nói với mẹ “Anh tặng em ngày valentine nè” làm ba chị em tôi xúm lại chọc 2 người quá trời. Nhờ thế mà những cành hoa tưởng chừng như vô dụng ấy lại trở nên ý nghĩa vô cùng.
Valentine, ngoài đường nườm nượp người chạy xe qua lại, tôi nằm ở nhà coi tivi cùng gia đình, cười cười nói nói nên cảm giác tủi thân cũng vơi đi nhiều!
12h đêm, chợt điện thoại báo tin nhắn, là của từ thằng bạn đặt hoa hồi sáng mà tôi chưa giao: “Bó hoa ấy, tớ tặng cậu đấy. Cám ơn cậu đã là bạn của tớ nha!”… Không biết lúc đó tôi thế nào nhỉ, chắc là đã cười tít mắt…
Phúc Phúc(MTO)

0 nhận xét:

Mời bạn để lại comment cho bài viết
Nếu có copy bài viết thì bạn nhớ để lại comment thank nhé!